Từ nhỏ tôi rất ốm yếu và thường xuyên bị tụt huyết áp, sức khỏe không tốt, cân nặng chỉ từ 38 đến 39 kg. Mẹ hay bồi bổ những thức ăn giàu dinh dưỡng cho tôi, nhưng vẫn không cải thiện được. Tính khí tôi thì nóng nảy, không biết nhường nhịn, mặc dù bản thân không muốn thế.
Tôi có một người dì ruột ăn chay trường hơn mười năm. Tôi rất ngưỡng mộ dì, vì tôi chỉ ăn chay được 4 ngày trong một tháng và ăn theo mẹ mà thôi. Lúc còn bé, mỗi khi đến ngày 15 tháng 8 Trung Thu, thì tôi phải chờ qua 12 giờ đêm (là hết ngày rằm) để được ăn bánh, vì thời đó không có bánh chay để ăn. Mỗi khi thấy người nào ăn chay niệm Phật, tôi rất kính phục và khoe cho người khác biết, vì nghĩ rằng chắc không bao giờ mình làm được như thế. Một hôm tôi ăn phở bò ở một quán nhỏ, khi về nhà, mặt tôi bắt đầu nổi nhiều mụn đỏ. Nhiều năm qua, nhiều bác sĩ điều trị mà vẫn không hết, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu và phiền muộn.
Ngày ba tôi mất, tôi đau lòng và muốn cầu siêu cho ba, nên nguyện ăn chay 49 ngày. Trong những ngày ăn chay, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái, nhẹ nhàng. Tôi vốn rất thích ăn rau và trái cây từ thuở nhỏ, nên việc ăn chay đối với tôi không khó. Tôi rất sợ nghe tiếng đập đầu cá ở chợ, hoặc tiếng kêu la của con vật sắp bị giết làm tôi bị ám ảnh, đau lòng không ngủ được.
Qua khỏi 49 ngày, tôi lại ăn mặn trở lại, nhưng nào ngờ ăn vào thì ói ra, dạ dày tôi không muốn chứa thịt chúng sinh nữa. Tôi nghĩ: “Ăn chay tốt mà, thôi thì ăn luôn đi!” Rồi bỗng nhìn vào gương thấy mặt mình tròn trịa, không còn mụn đỏ nữa, hình như cũng không còn tụt huyết áp như trước nữa rồi. Mừng quá, tôi leo lên cân thử thì thấy mình được tới 48 kg.
Việc ăn chay cải thiện rất nhiều cho sức khỏe của tôi, mà không cần thuốc men điều trị, và cũng giúp tôi dần dần biết cảm nhận nỗi đau của thú vật bị giết khi thấy miếng thịt nằm trên đĩa. Tính khí tôi cũng bớt nóng nảy và biết kiềm chế hơn trước. Chắc có lẽ nhờ ăn chay và bắt đầu biết tu tập, nên các chúng sinh bị tôi ăn thịt trước kia cũng bớt hờn giận.
Thật may mắn là duyên Phật pháp cũng đến với tôi từ lúc tôi bắt đầu ăn chay. Tôi gặp được Minh Sư để quy y, gặp nhiều thiện hữu cho tôi nương tựa tu tập. Tôi chỉ biết nguyện rằng: “Con tạ ơn Phật vì đã cho con có được thiện duyên ăn chay trường. Con xin nguyện đời đời kiếp kiếp được ăn chay. Con không muốn vì miếng ăn mà con làm đau khổ chúng sinh thêm nữa. Xin Phật từ gia hộ…” dù biết rằng có sinh thì có diệt, rồi ai cũng phải chết, nhưng ai cũng bình đẳng với nhau ở chỗ “máu cùng đỏ và nước mắt cùng mặn”. Mạng sống của chúng sinh nào cũng đều đáng quý và chúng sinh nào cũng biết đau đớn, nỗi đau của cả thể xác lẫn tinh thần.
Nên từ câu chuyện thực tế của cuộc đời mình, tôi mong những ai chưa đủ duyên ăn chay, thì cứ cầu xin Phật gia hộ, một ngày nào đó sẽ được ăn chay trường, và mong rằng càng ngày sẽ có thêm càng nhiều người ăn chay trường hơn nữa.
Cầu Phật gia hộ cho cảnh sát sinh lấy thịt thú vật để cung cấp cho con người sẽ bớt dần, bệnh tật sẽ dần bớt lại, và bệnh viện cũng sẽ không còn bị quá tải nữa…
Nguồn: https://thientonphatquang.com/loi-ich-ky-dieu-cua-viec-chay-truong/